Nghĩ mình như thế là khôn
Biết nhường kẻ khó, biết tôn người hiền
Không khom lưng dưới bạo quyền
Không si mê trước bạc tiền lợi danh
Gặp phi nghĩa dám đấu tranh
Vì chân lý, dẫu hy sinh chẳng lùi
Cháu mình nó bảo: - Ông ơi!
Sống như ông lỗi thời rồi - dại to
Khôn là đục nước béo cò
Khôn là phải biết cốc mò cò xơi
Phải vờ câm điếc, vờ đui
Biết ngoan ngoãn để dễ chui, dễ luồn
Và rồi lách tới quyền môn
Với nhiều kẻ kính người tôn đàng hoàng
Lầu cao biệt thự xênh xang
Đô la đầy két, bạc vàng đầy mâm
Ông già rồi vẫn dại hâm
Bởi không chịu điếc, chịu câm, chịu lòa
Ông rằng cháu nói chi mà
Nghe như " tà thuyết" khiến ta giật mình
Ông ngồi tra đạo đức kinh
Để xem mình với cháu mình dại khôn
Trọng Bảo.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét