Sếp tôi đã quá lục tuần
No cơm rửng mỡ tình xuân lại hồi
Ba bà vợ ở ba nơi
Sếp chê đồ cổ, lại đòi đồ tân
Cô cần vụ đẹp trắng ngần
Ẫm ờ âu yếm ái ân hẹn hò
Trò đời ăn vụng chóng no
Em mang bệnh báng, bụng to to hoài
Lộ " bem" Sếp sợ tiếng tai
Đeo mo mặt sếp trong ngoài nhìn vô
Nhờ anh gác cổng nhận cho
Đổi trao ngã giá màn trò khép phông
Nào ngờ trứng rắn nở rồng
Cu con nó giống hệt ông mới kỳ
Ông đành khăn gói ra đi...
Phùng Ngọc Bích.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét