Thứ Bảy, 20 tháng 2, 2016

Tác giả LÊ ĐÌNH LAI


CŨNG PHẢI CHỊU THUA

Làm thơ đâu đã phải nhà thơ
Cái thứ danh xưng khéo ẫm ờ
Lổm ngổm cua bò cơi trầu hoẻn
Vần vò khập khễnh cùng NHÀ THƠ !

Đã thế lại còn khéo"hót" thơm
"Thi nhân" (!) "Thi sĩ"(!)...cứ xanh rờn
Bốc nhau lên mãi, lên cao mãi
Lên tận cung trăng, hãi hết hồn!

Thơ cua, hũ nút cũng khen hay
"Tuyệt bút"..."Tuyệt trần"..."Tuyệt, quá hay!"
Ông Tú, bà Hương mà sống lại
Cũng phải chịu thua các vị này ???

QUÁ LỐ RỒI

Hưu rồi nhàn nhã chắp vần chơi
Ham hố làm chi cái nợ đời
Chức nọ danh kia nhiều quá xá
Chỗ nào cũng thấy rặt ông thôi

Nghe giọng tự xưng, ngán tận giời
Người khôn im lặng: Kệ bèo trôi
Lão thì xổ toẹt cho vài bãi
Dừng lại ngay đi, QUÁ LỐ RỒI!

KẺ HÁO DANH

Gan ruột bày ra tất cả rồi
Tin sao lời chót lưỡi đầu môi
Khoe danh, khoe chức, khoe thành tích
Cứ nói không ham- Thích bỏ đời!

TÂM SỰ BUỔI GIAO MÙA

Phấn khởi đón mừng năm Bính Thân
Càn khôn vũ trụ nhịp xoay vần
Người người ngóng đợi trang đời mới
Chốn chốn mong chờ nổi gió xuân
Ô nhiễm trên cao mau tẩy sạch
Phong quang mặt đất sơm yên lành
Tình người đạo lý trong như ngọc
Đất nước trường tồn vạn cổ thanh.

               EM NẰM ĐÂY

Bên chân sóng biển đời vắng vẻ
Áo đỏ, quần jean đôi giày nhỏ bé
Tim ngừng rồi và thở cũng không
Nhưng từ thân hình em
Vang lên lời mạnh mẽ:
Đừng bắn giết nhau nữa, người lớn ơi!

        CHIẾC BÌNH GỐM CỔ

" Chiếc bình gốm cổ" của nhà ta
Gìn giữ bao năm mệt quá mà
"Đặc sản" - Canh chừng tên láng tỏi
" Cốm thơm" - Hứ háy đứa lân la
Gạ cho thì chẳng ma nào ngó
Rao bán càng không kẻ dám sà
Đành cứ chung thân mà ngắm nghía
" Chiếc bình gốm cổ" của nhà ta.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét